Trang

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Cô gái hái hoa tặc

Tác giả: Cố Mạn
Thể loại: hài, ngôn tình.

Spoil đầu chương 1:

Tôi tên gọi là Thích Thải. Thích là họ của sư phó, Thải đương nhiên là công việc của tôi trong tương lai. Căn bản thì phương thức đặt tên này cũng không có gì gọi là quá kì lạ, nhưng dường như số trời đã định là cái số tôi nó sẽ phải đi cùng với hai chữ “thê thảm”.
            Tôi từ khi sinh ra đã vô cùng không may mắn.
            Năm tôi sinh, vùng quê của tôi chịu một trận bão lớn nhất trong hàng trăm năm qua, cha mẹ bị mất tích, lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh được đặt trên một chiếc nôi bằng gỗ trôi lềnh bềnh trên sông, cứ thế chiếc nôi nương theo dòng nước chảy xuống hạ nguồn.
            Sau đó, chuyện bi thảm hơn rất nhiều đã xảy ra . . . .  tôi bị sư phó của tôi nhặt được .
            Tình cảnh lúc đó theo như sư phó kể lại là như thế này, “ta tìm suốt một tháng trời mà vẫn không tìm được một đứa bé gái phù hợp với điều kiện ta muốn, phải là một bé gái thật xấu, cứ tưởng đã tuyệt vọng, ta đang đi dọc bên bờ Trường Giang, ngay lúc đang chuẩn bị nhảy xuống thì cái nôi gỗ của nhà ngươi bỗng nhiên trôi qua trước mắt. . . . . .”
            Nói xong, sư phó thở dài, “Mới trước đây ta nhìn thấy ngươi còn rất xấu, nhưng mà vì sao càng ngày lại càng thay đổi như thế này? Cơ mà cũng còn may, ngươi vẫn không được tính là một mỹ nhân. . . . . .”
            Sư phó của tôi là một đại mỹ nhân, người tên là Thích Sở, nghe tên của người cũng có thể thấy được người rất rất là không may mắn, nhưng mà nguyên nhân dẫn đến sự bất hạnh của người là bởi vì bộ dạng của người thật sự rất đẹp, chính vì quá nổi tiếng nên mới bị hái hoa tặc nhòm ngó. Sau khi bị thất thân, họ hàng thân thích thì không có, cha và anh trong nhà đều nhìn người với ánh mắt khinh miệt.
            Sư phó trong cơn tức giận liền bỏ nhà ra đi, trong lòng âm thầm thề nhất định phải nuôi một nữ hái hoa tặc, nhất định phải khiến cho nam giới trong thiên hạ phải nếm trải thử cái gì gọi là thống khổ khi danh tiết bị hủy hoại.
            Đã có tên đàn ông xấu số nào đó được chọn rồi sao? Tôi nghi hoặc, à, còn có một vấn đề nữa: “Sư phó, vì sao người không tự mình đi hái?”
            “Bởi vì ta quá đẹp, nếu ta đi hái hoa vậy chẳng phải đã tự dâng tiện nghi đến miệng bọn chúng rồi sao?” Sư phó nói rất hợp tình hợp lý.
            Tôi thật sự cảm thấy nhưng điều đó rất có đạo lý.

Chương 1.1

Tôi tên gọi là Thích Thải. Thích là họ của sư phó, Thải đương nhiên là công việc của tôi trong tương lai. Căn bản thì phương thức này cũng không có gì gọi là quá kì lạ, nhưng dường như số trời đã định là cái số tôi nó sẽ phải đi cùng với hai chữ “thê thảm”. (thải tức là hái)
            Tôi từ khi sinh ra đã vô cùng không may mắn.
            Năm tôi sinh, vùng quê của tôi chịu một trận bão lớn nhất trong hàng trăm năm qua, cha mẹ bị mất tích, lúc đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh được đặt trên một chiếc nôi bằng gỗ trôi lềnh bềnh trên sông, cứ thế chiếc nôi nương theo dòng nước chảy xuống hạ nguồn.


            Sau đó, chuyện bi thảm hơn rất nhiều đã xảy ra . . . .  tôi bị sư phó của tôi nhặt được .
            Tình cảnh lúc đó theo như sư phó kể lại là như thế này, “ta tìm suốt một tháng trời mà vẫn không tìm được một đứa bé gái phù hợp với điều kiện ta muốn, phải là một bé gái thật xấu, cứ tưởng đã tuyệt vọng, ta đang đi dọc bên bờ Trường Giang, ngay lúc đang chuẩn bị nhảy xuống thì cái nôi gỗ của nhà ngươi bỗng nhiên trôi qua trước mắt. . . . . .”


            Nói xong, sư phó thở dài, “Mới trước đây ta nhìn thấy ngươi còn rất xấu, nhưng mà vì sao càng ngày lại càng thay đổi như thế này? Cơ mà cũng còn may, ngươi vẫn không được tính là một mỹ nhân. . . . . .”
            Sư phó của tôi là một đại mỹ nhân, người tên là Thích Sở, nghe tên của người cũng có thể thấy được người rất rất là không may mắn, nhưng mà nguyên nhân dẫn đến sự bất hạnh của người là bởi vì bộ dạng của người thật sự rất đẹp, chính vì quá nổi tiếng nên mới bị hái hoa tặc nhòm ngó. Sau khi bị thất thân, họ hàng thân thích thì không có, cha và anh trong nhà đều nhìn người với ánh mắt khinh miệt. (sở có nghĩa là đau đớn, buồn phiền)


            Sư phó trong cơn tức giận liền bỏ nhà ra đi, trong lòng âm thầm thề nhất định phải nuôi một nữ hái hoa tặc, nhất định phải khiến cho nam giới trong thiên hạ phải nếm trải thử cái gì gọi là thống khổ khi danh tiết bị hủy hoại.
            Đã có tên đàn ông xấu số nào đó được chọn rồi sao? Tôi nghi hoặc, à, còn có một vấn đề nữa: “Sư phó, vì sao người không tự mình đi hái?”


            “Bởi vì ta quá đẹp, nếu ta đi hái hoa vậy chẳng phải đã tự dâng tiện nghi đến miệng bọn chúng rồi sao?” Sư phó nói rất hợp tình hợp lý.
            Tôi thật sự cảm thấy những điều đó rất có đạo lý.


Sư phó dạy tôi đủ thứ từ trên trời xuống dưới đất, các môn học được chia thành 2 phần là cơ bản và chuyên ngành, sáng sớm và đêm khuya còn được học võ công để tự vệ. Vấn đề căn bản nhất bây giờ chính là những thứ tôi được học vô cùng tạp nham hỗn độn, tôi lại không hề có sự lựa chọn thứ hai, chính vì thế, mỗi khi sư phó đang say sưa giảng bài thì tôi . . . . gục đầu ngủ. Do không có tí hứng thú nào cho nên sự thật hiển nhiên là phần lớn thời gian học tập của tôi đều là . . . ngủ. Võ tự vệ tôi càng không thích học, nguyên nhân là vì học võ thì không có cách nào ngủ được.
Mỗi ngày, vừa sáng sớm đã phải đi kiếm 1 nhánh cây để cùng sư phó đánh nhau, bởi vì mỗi ngày độ dài và hình dáng của nhánh cây kiếm được không hề giống nhau cho nên phải tùy cơ ứng biến, dùng những chiêu thức khác nhau, cứ thế mỗi ngày đều đổi tới đổi lui, tôi học hôm nay liền quên mất ngày hôm qua , cho nên lúc nào cũng bị sư phó mắng. Sự việc cứ tiếp tục kéo dài, tôi vẫn cứ luôn là học trước quên sau, muốn thế nào thì làm thế đó, không cần quan tâm đến đó là cái gì, vậy mà ngược lại với dự đoán, sư phó dường như ngày càng mắng tôi ít hơn, thật sự là rất kỳ quái.


Buổi tối, màu đen bao phủ vạn vật, đó là thời điểm thích hợp nhất để học khinh công, bởi vì hái hoa tặc đương nhiên là phải hành sự vào ban đêm. Lúc mới bắt đầu học, tôi thường xuyên có hành động “âu yếm thân thiết” với các cái cây trong phạm vi gần đó, mỗi ngày trên đỉnh đầu tôi đều xuất hiện rất nhiều cục sưng sưng cứng cứng, sau này, những cái u đó cũng từ từ biến mất, gần đây nó đã biến mất không dấu tích.
            Kỳ thật, tôi vui vẻ nhất chính là khi học chuyên ngành, lịch học rất thoải mái, mấu chốt là các đề thi tuyệt đối đơn giản, thường chỉ là những khái niệm đơn giản như sau:


            “Bước đầu tiên. . . . . .” .
            “Nghiên cứu địa hình.” .


            “Thứ hai, bước thứ hai. . . . . .” .
            “Hạ mê hương. . . . . .” .


            “Bước thứ ba. . . . . .” .
            “Cởi quần áo. . . . . .” .


            Sư phó ngơ ngác, sau đó oa một tiếng, khóc lớn rồi bỏ chạy, “Ô ô ô ô, người ta rất là trong sạch, là thiếu nữ ngây thơ. . . . . .”
            Chính vì cứ mỗi lần kiểm tra đến đoạn quan trọng, sư phó luôn nhớ tới nỗi đau thương của chính mình cho nên lần nào kì thi của tôi cũng chỉ dừng lại ở bước thứ 3, cởi xong quần áo rồi sau đó phải làm gì? .


            Tôi thật sự lo lắng, vô cùng lo lắng cho tương lai sự nghiệp hái hoa của mình.
            Có một lần, tôi và sư phó kẻ giảng người mơ mơ, sau đó để tránh nhàm chán nên tôi đã đưa ra một vấn đề để thảo luận, sư phó âm thầm suy nghĩ, bế quan mất ba ngày, sau đó đưa ra một kết luận.”Thải Thải, ngươi phải đi thực tế”.


            ?? ___ ??
            “Chính là đi hái hoa thử một lần xem sao.” Sư phó nghiêm túc nói, “Bởi vì ngươi kinh nghiệm không đủ, cho nên lần hành sự này, sư phó sẽ đi cùng ngươi, còn nữa, ngươi phải che mặt lại. Như vậy vạn nhất mọi chuyện có thất bại thì thanh danh của ngươi trong tương lai cũng không bị hủy hoại, công việc sau này cũng không bị ảnh hưởng”.


Sư phó càng nói càng hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh như sao, tôi cũng vì thế mà hưng phấn theo.


            Vì thế, một tháng sau, khi trên nền trời đen thăm thẳm chỉ có ngôi sao kim đang lấp lánh, chúng tôi đã đột nhập vào Vân Mộng biệt viện (chúng tôi ở cách đây không xa lắm, chỉ có hai ngọn núi thôi), mục tiêu chính là vị công tử trẻ tuổi của gia đình này.
            Bước đầu tiên, nghiên cứu địa hình, chuyện này đã sớm được nghiên cứu kĩ lưỡng. Tên công tử ấy đang ở dãy phòng phía đông của Liên thiên uyển, phòng đầu tiên.


            Sau đó đến bước thứ hai, hạ mê hương, mê hương này là do sư phó đặc chế, có thể làm cho người trúng mê hương thần trí thanh tỉnh nhưng không cách nào nhúc nhích được.


            Ở trên cửa sổ, tôi khoét một cái lỗ nhỏ, sau đó đem mê hương thổi vào bên trong, bắt đầu niệm chú: một con ếch có một miệng hai con mắt bốn cái chân, hai con ếch hai cái miệng bốn con mắt tám cái chân. . . . . . Đến khi tôi chả biết mình tính được bao nhiêu con mắt cái miệng và chân ếch thì mê hương bắt đầu phát huy tác dụng..


            Quả thật là công hiệu, sự thật hôm nay đã chứng minh mê hương của sư phó vô cùng lợi hại, hiện tại, mục tiêu của tôi đang nằm ở trên giường, không thể nhúc nhích được, cứ thế mà nhìn tôi.
            Bởi vì đây là người sư phó giúp tôi tuyển chọn, nghiên cứu địa hình cũng là sư phó giúp tôi làm, cho nên, tôi chính là lần đầu tiên được nhìn thấy hắn. Tôi cẩn thận dò xét tình hình, cảm thấy bộ dạng hắn nhìn cũng rất khá, hình như so với tôi có lớn hơn một chút, chắc hắn cũng chỉ tầm 14-15 tuổi thôi.


            Nghĩ đến đó, chẳng biết vì sao tôi tự nhiên cảm thấy rất khẩn trương.


            “Xin chào!” Tôi lắp bắp tự giới thiệu, “Tôi tên là Thích Thải, tôi đến đây là để hái hoa” .
            Hắn đột nhiên trừng lớn hai mắt, trong mắt toát ra tia nhìn kì quặc, tôi nghĩ hắn có thể là đang sợ hãi, vì thế vội vàng an ủi hắn: “Anh không cần sợ hãi, tôi đây cũng là lần đầu tiên đi hái hoa”.


            Sư phó có nói, việc hái hoa quan trọng nhất chính là hiệu suất, phải tốc chiến tốc thắng, vì thế, tôi nhanh như chớp bay đến để thực hiện bước thứ ba. Bay đến giường hắn, giúp hắn cởi quần áo.
            Nhưng mà phải cởi mấy thứ? Tôi vừa cởi vừa suy nghĩ, cái này sư phó chưa từng nói qua, quả nhiên, chỉ khi đi thực hành mới có thể phát hiện vấn đề chưa hợp lý.

Chương 1.2



Trên người hắn chỉ còn lại có một chiếc áo mỏng, ta nghĩ thầm, ngừng tay thôi, nếu lỡ bị cảm lạnh sẽ không tốtđâu.

            Về phần cái quần, đó lại không phải là điều ta quan tâm nhất, sư phó cũng chưa hề nói rằng đi hái hoa là phải cởi quần.

            Thật ra thì, đến hôm nay sư phó mới nói cho ta biết bước thứ 4 chính là . . . . sờ sờ.

            Hai chữ này sư phó nói rất rất rất nhỏ, ta thật sự là vất vả lắm mới nghe được .
            Ta theo thói quen, xem hắn như con chó nhỏ ta đang nuôi, cứ thế đưa tay sờ sờ đầu, theo quán tính buộc miệng nói: “Ngoan ngoan.”
            Tóc mềm, thật sự là sờ rất thích, ta lại tiện tay sờ thêm hai cái nữa.
            Hắn hình như đang run rẩy, rất lạnh sao? Ta đột nhiên nhớ tới lời cuối cùng sư phó nói, từng bước từng bước quan trọng nhất chính là ngủ chung dưới 1 cái mền, vì thế ta rất cao hứng đem mền đến rồi leo lên giường, bung mền ra, đắp lên người cả hai.
            Ta thật sự là đã muốn ngủ từ lúc nãy cơ, hái hoa thật sự mệt chết đi được.
            Ta sực nhớ thêm 1 điều nữa, sư phó có nói đến việc ôm hắn nhủ, còn hỏi ta có thể làm được hay không. Ta đương nhiên có thể, cũng giống như ta ôm con thỏ nhỏ mà ta đang nuôi, hơn nữa, hắn so với con thỏ nhỏ tốt hơn nhiều, cũng không hề có mùi hôi, ta nằm ôm ngang thắt lưng hắn, đầu vừa lúc có thể gác lên vai hắn.


Nghỉ ngơi một chút thôi, dù sao công dụng của thuốc cũng chỉ còn lại một canh giờ.

            Đúng lúc ta đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy được trên mặt có gì đó ẩm ướt, cái gì vậy? Cái lỗ hổng trên nóc nhà không là ta đã sửa lại kĩ càng rồi sao?
            Hai mắt mơ mơ màng màng, ta khẽ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp đen láy ngân ngấn nước.
            A! Ta ngây người một lát, vội vàng đứng lên, hớt ha hớt hải chạy báo cáo sư phó, “Sư phó, hắn khóc, làm sao bây giờ!”
            Sư phó đang ngủ gà ngủ gật bị ta làm tỉnh giấc, sau đó, so với ta còn kích động hơn, “Khóc? Vậy làm sao bây giờ?”
            Thế là đành phải mượn lại một chút kinh nghiệm đau thương mà sư phó đã trải qua.
            “Căn cứ kinh nghiệm của ta, hiện tại, cứ nói với hắn vài lời ngon ngọt, sau đó tặng hắn một chút lễ vật nho nhỏ.” .
            Sư phó thực sự là chuyên gia.
            Nói rất hay, vậy thì ta sẽ…… nhưng mà lễ vật? Ta xem xem khắp người mình, trừ bộ y phục dạ hành, cái gì cũng đều không có.
            Sư phó hỏi, “Trên người ngươi có gì không?” .
            Sư phó sờ và sờ trên người mình, lấy ra một cuốn vở, trên đó viết  “hỗn truân nhất khí tâm pháp”.
            Ta nhất thời tức giận nói: “Sư phó, người lại lấy cái này làm giấy đi nhà xí!”.
            Chuyện là thế này, lúc trước, có lần ta cùng sư phó đang trên đường đuổi theo một con thỏ hư hỏng thì lạc đến một sơn động, bên trong có rất nhiều sách, cái gì quỳ hoa bảo điển, phân hoa phất liễu thủ, sư phó nói tất cả đều là những bí kíp võ công mà người trong võ lâm tha thiết ước mơ ước có được, nhưng mà, ta thật sự không tin tưởng nhiều lắm vào lời của sư phó, bởi vì người thường xuyên thuận tay xé vài tờ làm giấy đi nhà xí. Ta hoài nghi trên đời rất nhiều cái gọi là “sách cổ, bí kíp” cuối cùng cũng sẽ có kết cục như vậy mà thôi.
            Hơn nữa ta cùng sư phó cũng đã nói rất nhiều lần, không nhất thiết phải lấy mấy thứ này làm giấy đi nhà xí, bởi vì bên trên chúng có mực, nếu dùng để chùi thì sẽ bị dính ở trên mông, sau đó sẽ dính sang quần, thật sự rất khó giặt sạch.
            “Hắc hắc, ” sư phó ngượng ngùng cười cười, “Thuận tay thuận tay thôi. Vậy đưa cho hắn cái này đi, học giỏi cái này sau làm minh chủ võ lâm chỉ là chuyện nhỏ”.
            Ta cảm thấy chuyện lấy nhà xí giấy tặng người ta thật sự không có chút thành ý gì cả, cơ mà, hiện tại ta và sư phó đều đã bần cùng rồi, không còn biện pháp nào khác.
            Vì thế, ta lại quay trở về, đứng ở trước giường hắn, suy nghĩ thật kĩ rồi mới bắt đầu nói.
            “Cái kia. . . . . . Ngươi là người thông minh, uhm, đọc cái này tốt lắm.” Ta lại nhớ đến đầu của hắn sờ rất thích, nhịn không được lại đưa tay sờ soạng một chút.
            Sau đó lấy ra giấy nhà xí của sư phó, a, không đúng, là bí kíp võ công, vô cùng oai vệ và hiên ngang đưa cho hắn.”Này, tặng cho ngươi.”




Chương 1.3








Sau khi trở về núi, đối với lần hành động này đã có bước nghiên cứu, kiểm nghiệm cao hơn.
Sư phó kiên quyết cho rằng câu đầu tiên ta nói thật sự đã phá vỡ tất cả rồi, khiến người nghe biết ngay là còn non lắm. Lấy ví dụ cho rõ, đệ nhất hái hoa tặc nổi danh trên giang hồ Tô Quân Lưu sẽ nhướn mày lên bắt đầu nói như thế này:



“Từ lâu đã nghe giai nhân có sắc, nay ta cưỡi gió đạp mây vượt trăng tới mà ôm lấy giai nhân.”





Có tình, có cảnh, có sắc, quá lãng mạn!

Đương nhiên là ta không thể nhắc lại lời người ta nói rồi, làm một hái hoa tặc cần phải có nét đặc sắc riêng, thế là chúng ta thảo luận rồi viết ra một lời dạo đầu như sau:

“Đêm trường đằng đẵng giấc ngủ vô tình, một mình ta khó ngủ, nhớ chàng tha thiết, sao chẳng thể bên nhau?”

Nếu như hái trúng người không nhiều chữ nghĩa, thì dùng bạch thoại để nói với anh ta:

"Đêm trường đằng đẵng, giấc ngủ vô tình, ta cứ ngỡ chỉ mình ta mất ngủ thì ra công tử chàng cũng thế, chi bằng chúng ta cùng nhau làm chuyện gì có ý nghĩa đi!”

Tối muộn ta và sư phó ôm ấp niềm vui sướng vì thành công đi vào giấc ngủ, chẳng bao lâu sau ta bị đánh thức dậy. Bên ngoài có tiếng ồn ào nhốn nháo, dường như có rất nhiều người đang chạy, còn có ánh đuốc soi vào trong động nơi ta và sư phó ở. Ta lập tức bật dậy, từ trong động nhòm ra ngoài (là do sơn động cất giữ rất nhiều thư tịch và đồ vật kỳ quái, so với căn nhà dột của chúng ta vốn đang ở thì tốt hơn nhiều. Cái động này đặc biệt kỳ lạ, bên trong còn có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài thì không thể nhìn thấy bên trong), có rất nhiều quan binh đang cầm đuốc khám xét.
Sư phó cũng dậy rồi, ghé vào nhìn ra ngoài, cùng một tư thế sờ soạng như ta…
Ta lập tức đổi tư thế… mình mình làm thì không thấy gì, mà thấy sư phó như thế lại cảm thấy xấu hổ…
“Sư phó, bọn họ đang làm cái gì đó?”
“Không biết.” Sư phó lo lắng đáp, quay đầu nghiêm nghị nhìn ta, “Thải Thải con nói xem, có phải bọn họ tới bắt lợn rừng không?”
“Bắt lợn rừng mà cần nhiều người như vậy ư?” Ta hoài nghi nhìn sư phó, “Một mình con cũng có thể bắt được vài con, cho nên chắc chắn là không phải.”
Sư phó khẽ nở nụ cười.
Đúng lúc ta đang định trở về giường ngủ tiếp thì đột nhiên có hai quan binh tiến tới ngồi xuống trước mặt, quay lưng lại với chúng ta mà nói chuyện.
“Bà nó, mệt chết lão đây.”
“Đúng thế, nửa đêm bị dựng dậy đi bắt cướp, hết lần này tới lần khác Hầu Gia chẳng chịu nói rõ, chỉ nói đó là một cô gái, ngươi nói xem, con gái mà ở trên núi này lẽ nào là hồ ly tinh, tiểu Hầu Gia bị hái hoa tặc lấy dương bổ âm sao?”
“Vậy chẳng hóa chúng ta đi bắt chính là dâm tặc sao?”
Hai người cười một trận rồi đứng dậy đi tiếp.
Dâm tặc là cái gì? Ta hướng ánh mắt tới sư phó hỏi.
“Dâm tặc là một phân nhánh của hái hoa tặc, là chỉ loại hái hoa tặc bất hảo, Thải Thải, ngàn vạn lần con không được làm dâm tặc đâu đấy.”
“Dâm tặc và hái hoa tặc có gì khác nhau?”
“Dâm tặc là loại người dù người ta không tình nguyện cũng cứ hái, hơn nữa còn chẳng chịu chọn lựa đối tượng, cũng không tặng lễ vật… đại khái là như thế… Thải Thải, hắn ta không nói không muốn đúng không?”
Hắn ta…..làm sao mà nói được.
Ta lập tức lắc đầu.
Mê dược của sư phó rất công hiệu, trừ mắt vẫn còn cử động được, còn lại mồm miệng không thể há ra, thì sao sao thể nói không muốn được chứ.
Ta cảm thấy lời sư phó có chỗ kỳ quái. Có điều trái lại còn nghĩ rằng, ta không phải là dâm tặc, lời sư phó nói đương nhiên là đúng.
Không khỏi cảm thán, sư phó quả nhiên là sư phó.
Ngày lại ngày nối tiếp nhau, ta sắp mười lăm tuổi rồi.
Cuộc sống trên núi rất nhàm chán, sư phó đã xuống núi lại càng chán hơn.
Mỗi năm sư phó đều xuống núi một lần, nguyên nhân là hết tiền, mỗi lần đều không đưa ta đi cùng. Có điều lần nào trở về cũng đều nói cho ta nghe rất nhiều chuyện hay, ấn tượng sâu sắc nhất chính là chuyện cháu trai và cháu gái của người.
“Lúc ta đi chúng được một tuổi, đã một năm trôi qua, bây giờ đều lớn cả rồi.”
“Ôi, tên chúng là gì?” ta rất thích thú hỏi.
“Anh trai là Thích Lương, em gái là Thích Uyển.”
Thê lương? Réo rắt sầu thảm?




Q_Q
Nhất thời ta đối với bọn họ nảy sinh cảm giác thân thiết đồng bệnh tương lân.
Lần trước sư phó kể cho ta chuyện bọn họ chơi đùa vui vẻ lẫn cả chuyện chơi không vui, ngay cả chuyện buổi tối Thích Lương đi nhà xí thiếu chút nữa rơi xuống hố phân cũng nói cả. Ta thấy Thích Lương, Thích Uyển nếu biết có một lão bà ngày đêm rình mò bọn họ, chắc chắn là sợ tới mức không ngủ nổi.
Lần này trở về sẽ nói chuyện gì cho mình đây.
Ta vừa vuốt ve lông thỏ vừa nghĩ.
Thế nhưng sư phó vẫn không trở về.
Mỗi năm sư phó đều xuống núi đúng một tháng, nhưng năm nay dường như không giống thế, con thỏ của ta đã sinh ra thỏ con rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng sư phó đâu.
“Ngươi nói xem sư phó đang ở đâu?” Tôi hỏi thỏ con.
Thỏ con không nói, đôi mắt nhỏ xinh nhìn ta.
Ta vuốt ve nó, “Ngươi vẫn còn nhỏ, không biết nói.”
Sau đó ta thấy nó rúc vào lòng mẹ ngủ, “Uhm, không đúng rồi, ngươi có lớn thì cũng không biết nói.”
Thật nhàm chán quá đi.
Sư phó người mau quay về đi, sau này hằng ngày con sẽ rửa bát giúp người.
Nhưng đã nửa năm trôi qua, sư phó vẫn không quay trở lại. Trời đã sang đông, phải sự trữ lương thực, tôi nghĩ một hồi, còn phải chuẩn bị phần cho hai người, nhưng mùa đông chớp mắt đã qua, sư phó vẫn không thấy đâu.
Mùa xuân, ta thả lũ thỏ con đi.
Không dễ dàng gì mới nuôi chúng lớn bằng ngần này, thật sự là không nỡ. Vuốt ve chúng, “Các người đừng để sói ăn thịt mất đấy, sau này ta về sẽ đi tìm các người… Có điều, sau này nếu như không nhận ra các người thì làm thế nào đây?”
Tôi nhìn chúng mà sầu não, lũ thỏ nhìn như nhau cả. Nếu vậy sao không viết trên lông bọn chúng – Thỏ của Thải Thải?
Nhưng như thế thì khi trời mưa mực sẽ trôi hết.
Sau cùng ta cũng nghĩ ra một phương pháp, ta tìm trong động ra một hộp châu kỳ lạ, trên hộp có viết mất chữ gì là “Vô dục thiên tru” (chữ “chu” còn viết sai nữa), vừa đủ sáu viên, lấy dây xuyên qua, mỗi con đeo một viên, còn lại một viên thuận tay ta đeo lên cổ mình.
Từ biệt gia đình nhà thỏ, để lại mấy lời cho sư phó, ta xuống núi.

Chương 2: Ngựa chẳng dừng vó vội hái hoa



Có câu Kim Lăng tự cổ là đất phồn hoa, ngày trước từng có bốn triều đại Ngô, Sở, Lương, Trầm định đô ở nơi đây, năm trước còn nghênh đón thánh giá của Hỷ hoàng đế đương triều…”
Thì ra nơi này là Kim Lăng.
Ta ngồi trên bậc thềm bên ngoài trà quán, vừa gặm bánh nướng, vừa nghe Thư tiên sinh nói, đúng lúc đang ăn ngon, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói thô lỗ của người bên cạnh vang lên:
“Hừ, núi vắng, người thì quê mùa lại chẳng hề biết cái vị Hỷ hoàng đế bỏ đi trốn lại đến Kim Lăng, thế mới thành ra vinh dự của Kim Lăng.”
“Huynh đài cẩn thận lời nói, cẩn thận lời nói.” Có người hạ giọng khuyên nhủ hắn, nhưng cái người khuyên ấy cũng không nhịn được thở dài đứng lên, “Nếu không phải quan gia Thương Hoàng Nam bỏ trốn, lòng quân dao động, sao đến nỗi thất bại như vậy, trận Thái Nguyên mười vạn đại quân trở thành oan hồn, mà nay giang sơn Đại Viêm chao đảo, nghiêng ngả…”
Ta nhìn qua chỗ phát ra tiếng nói, người đang nói chính là hai nam tử trung niên vận đồ một văn, một võ. Có lẽ chú ý đến ánh mắt của ta, hai người họ cùng nhìn ta ánh mắt mang vẻ thương hại.
“Bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi…”
Một đồng tiền nằm trong tay tôi.
Gì thế, thật tốt quá, lại mua được một cái bánh nướng nữa rồi.
Tôi bật dậy, chạy đi mua bánh nướng.
Ngưới tốt dưới núi thật nhiều!
Sự thực chứng minh, ta còn thông minh hơn sư phó nhiều.
Sư phó nói lần đầu tiên người xuất môn, lúc đó không mang theo ngân lượng, ăn thứ gì cũng phải ghi sổ nợ, suýt chút nữa bị bán vào lầu xanh, cuối cùng cũng không đi đâu xa quá hai con đường. Mà ta thì nhờ vào việc bán da thú, mà đã đi được rất xa nha.
Giờ đây ngồi xổm ở một nơi hình như được gọi là Kim Lăng, là nơi lớn nhất ta từng đến.
Có điều sao nhiều người đến vậy, sư phó rốt cuộc người ở đâu thế.
Ta liếm vừng còn vương trên ngón tay, nghĩ mãi mà không ra sư phó ở đâu.
Đúng lúc đang mơ màng suy tư, đột nhiên nhìn thấy một đám người rầm rập chạy tới một chỗ.
Có gì náo nhiệt thế?
Lập tức ta cũng chạy qua đó, chỉ thấy một tỷ tỷ xinh đẹp mặc y phục màu đỏ, gương mặt hoảng hốt bị vây quanh giữa đám người, có thiếu niên áo gấm cầm cây quạt nâng cằm tỷ tỷ ấy lên…
Lẽ nào đây là chính là lũ thiếu niên hư hỏng chọc ghẹo phụ nữ lương dân mà sư phó từng nói?
Những người xung quanh đều nhỏ tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng chẳng có ai đi ra ngăn cản, loáng thoáng còn nghe thấy cái gì mà “Đại thiếu gia Tào gia, trêu hoa ghẹo nguyệt, tiếng xấu đồn xa…”
Tiếng xấu đồn xa?
Đột nhiên ánh mắt ta lóe lên.
Cứ tìm sư phó một cách mù quáng như vậy, chẳng bằng để sư phó đi tìm mình, nếu như ta nổi danh thành Hái hoa đại tặc, sư phó sẽ tìm thấy ta rất dễ dàng. Vả lại ta đã xuống núi mà vẫn chưa làm chuyện trọng đại này, chi bằng tối nay bắt đầu thôi…
Nhưng tìm ai đây?
Ánh mắt đảo bốn phía, sau cùng, dừng lại trên người vị thiếu gia đang đùa bỡn tiểu cô nương kia.
Chọn người đi, ha ha ^_^
Mùng Một tháng Ba.
Hôm nay ta đi đến nhà Tào thiếu gia, kết quả là nhà hắn rất lớn, không dễ dàng gì mới tìm được hắn. Hắn và tỷ tỷ mặc y phục mày đỏ ở cùng nhau, ta thổi khói mê, hai người họ đều gục xuống.
Sau đó đưa hắn lên giường đắp chăn lại, y phục đã cởi hết rồi. Ngủ hai canh giờ sau thức dậy, tặng bánh nướng cho hắn, ta cảm thấy cái này còn đáng giá hơn giấy chùi nhà xí nhiều, ngoài ra ta thuận tay đưa cô nương y phục đỏ đi.
Cả nhà cô nương y phục đỏ rất vui sướng, gọi ta là Thích nữ hiệp Q_Q
Khi trở về mới nhớ ra là đã quên không nói cho Tào thiếu gia tên của mình rồi, hừ, lần trước thực tập đã lâu lắm rồi, quên mất các bước cơ bản.
Ngày mai không được quên.
Mùng Hai tháng Ba.

Mục tiêu tối nay là thiếu gia của cửa tiệm gạo, bởi vì hắn là nam tử anh tuấn nổi danh ở Kim Lăng. Không ngờ lúc ta tới thì đúng lúc hắn đang thắt cổ tự vẫn, ta bèn cứu hắn xuống, ta cảm thấy lợi dụng lúc người ta khó khăn, thừa nước đục thả câu thì không đúng lắm, hỏi vì sao hắn lại muốn tự tử?
Hắn nói cha hắn ép hắn phải đến ở rể nhà tướng quân Uy Vũ, mà nghe nói con gái tướng quân vừa hung dữ vừa xấu xí, hơn nữa hắn ta đã yêu Tiểu Thúy người làm trong nhà mình rồi.
Sư phó có nói những người đã có người trong tim thì không thể hái, ta bèn cùng hắn nói chuyện một chút, sau khi xuống núi. những người cùng ta nói chuyện không nhiều.
Sau đó bất tri bất giác chúng ta đã ngủ…
Sáng sớm bị một tiếng thét chói tai rất khó chịu của con gái đánh thức, ta mở mắt ra thì thấy một nữ nhân trông rất khôi ngô đáng hướng tới ta tát một cái, ta né sang, cái tát kia nhằm đúng mặt thiếu gia tiệm gạo.
Phía sau nàng ta có một đám người đang ngơ ngác nhìn chúng ta, từ trước đến nay ta chưa từng đối mặt với nhiều người như vậy, ta có chút căng thẳng, lắp bắp nói: “Hắn bị ta hái rồi”.
 Sau đó tất cả đều nghệt mặt ra. Nữ nhân nọ lại tát vào mặt vị thiếu gia kia, “Ngươi tên nam nhân này không giữ phu đức, nếu thân người đã không toàn bích, ta liền hưu ngươi, chuyện ở rể không bàn tới nữa.”
Sau đó…
Không biết vì sao cuối cùng ta bị ông chủ tiệm gạo tiễn nhiệt tình tiễn ra tận cửa, còn tặng ta mấy túi gạo…
Lần này đã nhớ nói cho bọn họ tên ta là Thích Thải, không biết bọn họ có nhớ không nữa.
Ngày mùng Ba tháng Ba.

Đêm nay thời tiết không tốt, trời mưa, vốn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, nhưng ai biết nửa đêm thế ta ngủ trong ngôi miếu đổ lại có một thư sinh trẻ tuổi đến.
Lúc ta còn đang do dự không biết có nên xuống tay hay không thì đột nhiên hắn ngã lăn ra trước mặt ta Q_Q
Nhất định là lần này trời đã an bài, ta sờ sờ trán hắn, nóng quá, đúng lúc ta đang lạnh, thế nên ta cởi y phục ướt đẫm của hắn ta ra, sau đó ôm hắn ngủ.
Ôm một cái lò lửa to ngủ cảm thấy thật thích, đáng tiếc cái lò này nửa đêm lại lạnh dần, quá đáng tiếc.
Cuối cùng sáng sớm ta bị người nào đó lay tỉnh, a, đây là lần thứ hai ta ngủ gục, hái hoa xong phải chạy trốn thì mới đúng chứ. Ta thận trọng nhìn hắn, chuẩn bị tiếp nhận lời thóa mạ của hắn…
Nhưng hắn lại vái ta một cái thật lễ phép, cao giọng nói: “Cô Tô Hàn Dịch đa tạ cô nương đã cứu mạng”.
Q_Q
“Không biết gia hương của cô nương ở chốn nào? Có thể kết duyên cùng tại hạ không? Hàn Dịch đã làm nhục cô nương thuần khiết, nội trong mười ngày sẽ đem sính lễ đến gia môn cầu thân, cô nương có bằng lòng không?”
Ta vội dùng khinh công chạy mất.
Mùng Bốn tháng Ba.
Có vẻ không thuận lợi lắm, nghỉ ngơi một ngày, tổng kết nguyên nhân, còn nữa, phải đi điều tra mức độ nổi danh của ta xem thế nào.

Chương 3: Dân tộc hái hoa đại anh hùng

Xin chú thích thêm mặc dù mấy từ này

- Khất cái: ăn mày.
- Đại thúc: ông chú, ông bác.
- Đại nương: cô, dì.
* Đại thúc và đại nương là dùng để chỉ những người lớn tuổi.
- Đại má: đồng nghĩa với đại nương, cũng là chỉ cô, dì…những người phụ nữ có tuổi, nhưng được dùng trong các trường hợp gọi thân thiết.
- Lão đầu tử: trong trường hợp này thì từ này có ý chỉ ông xã, dịch ra thuần việt nó sẽ là lão già nhà này.
* * * * * * * * *
“Đại thúc, thúc có biết trong thành Kim Lăng xuất hiện một hái hoa tặc…”
Đại thúc khất cái mờ mịt nhìn ta, ta nhắc nhở ông ta: “Hình như họ Thích”.
Đại thúc tiếp tục nhìn ta một hồi, chậm chạp lắc đầu.
Hừ, có thế mà cũng không biết.
“Đại nương, nương có biết…”
“Ai a, tiểu cô nương, cô lại tới mua bánh nướng của đại nương hả.”
“Ưm, cháu muốn bánh mặn, đại nương, nương có biết…”
“Hả, được rồi, tặng cháu thêm một cái bánh ngọt.”
“Đa tạ đại nương, đại nương người có biết trong thành xuất hiện một hái hoa tặc không?” Cuối cùng cũng nói hết câu, ta thở ra.
“Thật sao?” Đại nương kinh hãi, “Ai da, chết rồi, tối nay lão đầu tử không có nhà.”
……
Đại nương, người ta chỉ hái nam nhân thôi mà ~~>_<~~
Ta cắn một miếng bánh nướng, ảo não rời đi, vả lại đại nương à, người yên tâm đi, nếu thật sự có tặc đến nhà nương, chắc chắn cũng là trộm bánh nướng, không thèm trộm người đâu…
Ta ngồi ở chỗ cũ bắt đầu ăn bánh nướng, ưm, ngon thật. Thật ra làm kẻ trộm bánh nướng cũng hạnh phúc đó chứ… Đúng lúc ta đang miên man suy nghĩ, đại thúc bộ khoái mỗi ngày chăm chỉ, cần mẫn đi tuần tra trên đường lại xuất hiện.
Mắt ta sáng lên, lập tức chạy trốn, họ đang đi tới đi lui bên ngoài.
Mặc dù ta biết rõ, biết rõ hiện tại mình chưa lợi hại đến mức bọn họ phải truy nã, có điều gương mặt ngốc nghếch mà lại bị quen mặt rồi chính là điểm trọng yếu, tương lại họ sẽ vẽ chân dung truy nã, lúc ấy ta phải chuẩn bị một bức truyền thần mới được.
Khi ta cho rằng mấy vị đại thúc đó không chú ý đến mình như mọi lần, thì đột nhiên có một vị đại thúc lớn tiếng quát ta đứng lại.
“Ngươi đứng lại!”
A! Ta hốt hoảng đứng im, quay đầu lại, nhìn vị đại thúc nọ, có đúng là gọi ta không, phải gọi ta không?
Ánh mắt vị đại thúc ấy nói cho ta biết, chính xác là gọi ta.
Lẽ nào cuối cùng ta đã nổi danh rồi, cuối cùng cũng muốn bắt ta rồi? Vậy ta nên chạy trốn thôi chứ nhỉ?
Sư phó từng nói cho ta biết đã nhìn thấy bộ khoái chạy rất nhanh, chẳng thế thì dâm tặc đã không bị bắt, mà hiện giờ có nói rõ mình là hái hoa tặc cũng vô dụng.
~~>_<~~
Ta rất sợ hãi.
“Ngươi đừng sợ hãi.”
Ánh mắt vị đại thúc bộ khoái này thật tinh thường, mới nhìn đã biết ta có tật giật mình, nhưng thật sự ta rất căng thẳng sợ hãi.
Đại thúc mở miệng: “Tiểu…”
“Đại, đại thúc, ta, ta không phải là dâm… dâm…” Mặc dù biết có nói cũng vô dụng, nhưng ta không nhịn được lắp bắp muốn nói cho rõ ràng, nhưng giọng nói lập tức bị giọng  oang oang của đại thúc át đi.
“Tiểu cô nương, trông dáng vẻ của cô nương, có lẽ là lưu dân phương bắc tới, tối nay trên Thất Lý Kiều sẽ có phát chẩn cháo cho mọi người, cô nhớ kỹ là phải tới trước đó.”
Hả?
Trong khi ta đang ngây ra, thì vị đại thúc đó ném cho ta hai đồng tiền, sau đó rời đi cùng đồng môn với vẻ mặt thương xót.
Ta đứng ngây ra một lúc, cầm hai đồng tiền, uể oải ngồi xuống một góc tường.
Nổi danh thật khó.
Nổi danh ở Kim Lăng sao khó thế, muốn nổi danh toàn quốc thì chẳng phải càng khó hơn sao? Vậy không biết nơi sư phó  đến bao giờ mới có thể nghe tới đại danh của ta đây?
Ăn sạch sẽ bánh nướng, ta âu sầu, ảo não đi tới trà quán mình thường tới nghe đại thúc nói chuyện. Gần đây sinh hoạt của ta rất có quy củ, cơ bản là thế này… sáng sớm ăn bánh nướng, sau đó ngủ bù, bởi vì buổi tối rất cực nhọc. Trưa dậy lại ăn bánh nướng, ăn xong đi dạo hỏi chuyện mọi người có biết hái hoa tặc họ Thích không (Không biết vì sao gần đây các cô nương đi trên đường rất ít, kỳ thực ta thích tìm họ để hỏi chuyện hơn, thuận tiện hỏi xem công tử nhà nào đẹp), tiếp đó đi đến trà quán nghe giảng sách, sau đó lại ăn bánh nướng, ăn xong thì đi hành sự.
Thật ra ta rất chăm chỉ cần cù, mỗi tối đều đi làm việc, nhưng không biết vì sao vẫn không nổi danh. Chẳng phải vị tiên sinh giảng sách đã nói trời luôn đền đáp những nỗ lực của người cần cù sao, vì sao không đền đáp ta đi?
Tối nay vị tiên sinh trà quán, giảng không phải là chuyện tam quốc, ta có chút thất vọng, hoàn toàn không hiểu được sao Chu đô đốc chưa thiêu cháy quân Tào.
Có điều vị tiên sinh ấy vừa mở miệng đã thu hút ta.
“Các vị quan khách, tối nay tiểu nhân kể hồi thứ 52 Đại hán giết giặc… Công chúa phiên bang bị trúng mai phục, vô danh tiểu tốt thành danh một đêm.”
Ta lập tức dỏng tai lên nghe, một đêm thành danh, đây không phải là nói về ta sao?
Chuyện kể rằng, Đại Hán Chiêu tiểu tướng nọ, tối đó đặt ra cạm bẫy, bắt được công chúa với võ công rất lợi hại, rồi đưa về đại doanh của mình, sau đó liền nổi danh, thoắt cái cả thiên hạ đều biết.
Tôi cau mày suy tư, vì sao người ta nổi danh dễ dàng đến thế? Nghĩ không ra lý do, ta hỏi đại thúc khất cái ngồi bên cạnh, uhm, không phải là vị đại thúc lúc trước đó đâu.
“Đại thúc, thúc nói xem vì sao tên tiểu tướng ấy lại nổi danh nhanh như thế?”
“Bởi vì hắn bắt được công chúa.” Đại thúc vừa ăn bánh ta cho vừa dùng ánh mắt ngốc nghếch nhìn ta nói.
Công chúa?
Đúng thế! Ta ngây người một lát, đột nhiên thông hiểu, hưng phấn đứng dậy.
Người mà tên tiểu tướng kia bắt được chính là công chúa! Nếu như hắn bắt được một binh sĩ bình thường thì sao có thể nổi danh nhanh như thế?
Đáp án chính xác là thế.
Sẽ không phải chứ!
Nguyên tắc như vậy, vì sao trước giờ ta vẫn không nổi danh, nguyên nhân chính là những người ta hái đều không nổi danh! Ví như tên thư sinh lần trước chưa bị thổi mê dược đã ngã xuống, nếu hắn nổi danh chắc cũng là đói ngất trên bàn đọc sách suýt chết ấy chứ.
Nói như thế, nếu như ta hái một người rất nổi danh, có phải ta sẽ  mau chóng nổi danh không?
Ha ha ha, ta hiểu rồi!
Hái hoa cũng phải chọn đóa nào lớn lớn.
 ******
Nghe ngóng mấy ngày, cuối cùng cũng có thu hoạch, ta ngồi xổm trên đất, dùng đá viết danh sách lên đất.

Đầu tiên, võ lâm tứ  công tử.
Nổi tiếng nhất là Vân Khê công tử, Lý Vân Khê, đại công tử của minh chủ võ lâm, dùng quạt làm vũ khí, nghe nói võ công rất cao. Võ công cao ta không sợ, có điều dường như người trong võ lâm thích chạy loạn đi khắp nơi, tìm bọn hắn rất phiền phức.
Hưm, gạch bỏ bốn người bọn họ.
Tiếp theo, thiết diện Ngự sử Mẫn Bảo Y.
Ta cau mày, cái tên này rất quen thuộc… ôi, nhớ ra rồi, chính là cái tên mà mấy ngày trước ta hái, kỳ thực là một tỷ tỷ giả trai, sau đó ta còn tặng cho tỷ ấy một thanh chủy thủ sắc bén, dặn tỷ ấy phải cận thận với nam nhân hái hoa tặc.
Thế nên cũng bỏ đi.
Sau đó là tiểu hầu gia họ Triệu. Tiểu hầu gia họ Triệu… người trước đó thực hành cũng là tiểu hầu gia, không biết có phải cùng một người không, sư phó nói hái hoa tặc không nên hái một đóa hai lần, mặc dù ta rất muốn nhìn hắn, nhưng thôi bỏ đi.
Thích Lương?
Không ngờ điệt tử của sư phó cũng rất có tiếng, có điều họ là người thân, cũng không được.
Vậy, chỉ còn lại hai cái tên – Ninh Tích, Luật Phi Ưng.
Ninh Tích, vị tiên sinh kể chuyện và các vị đại thúc, đại má nói hắn ta rất nổi danh, nghe nói hắn là thủ lĩnh trẻ tuổi của nghĩa quân phương Bắc. Hắn xuất thân từ sĩ tộc phương Bắc, tuy chỉ là phường thư sinh yếu đuối, nhưng lại xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao. Hắn ta túc trí đa mưu, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, bài binh bố trận không có gì là không biết. Đến nay cả gia tộc Ninh dời nam đến trú tại Tô Hàng, hắn lại đơn thân độc mã ở tiền tuyến, phối hợp với quan quân chống lại quân giặc có ý đồ xâm chiếm nam phương, từng hiệp lực trợ giúp Tông lão tướng quân thủ thành một tháng trong tình huống quân địch đông gấp bội, cho đến khi quân cứu viện tới.
Ta xoa cằm khổ não. Mặc dù điều kiện các phương diện của hắn rất phù hợp, nhưng đại nương bán bánh nướng dường như có nói, không có Ninh công tử thì không có những tháng ngày yên ổn cho chúng ta ngày nay, vả lại Ninh công tử bị thương, sức khỏe không tốt, nếu hắn bị ta hái sau này sinh bệnh thì làm thế nào?
Ta âm thầm đi thăm dò, những người bị ta hái sau tình huống đó vẫn rất ổn, chỉ có đại thiếu gia họ Tào ức hiếp dân nữ là tức giận tới mức thổ huyết, mọi người xung quanh nói hắn bị nữ quỷ ám, “ấy ấy cái gì” cũng không làm được, Tào gia tuyệt tự rồi.
Ta áy náy rất lâu.
Sở dĩ nói tuy sau khi bị hái sinh bệnh nhưng khả năng rất nhỏ, có điều vẫn là có, hơn nữa sức khỏe Ninh công tử vốn không tốt, vạn nhất hắn cũng giống như đại thiếu gia họ Tào, “làm việc gì” cũng không được thì sẽ hại chết người. Ta tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ đó. (BB: cái việc gì đó chính là nối dõi tông đường nga :-”)
Chọn cả nửa ngày cũng không được, ta có chút tức tối, thấy còn cái tên nổi tiếng nhất – Luật Phi Ưng.
Luật Phi Ưng cũng được vì tiên sinh kể chuyện và các vị đại thúc đại má nhắc đến cùng với Ninh Tích, có điều Ninh Tích anh hùng đại nghĩa, thì Luật Phi Ưng lại là ma vương sát nhân, đại gian tặc, ai nhắc tới hắn đều nghiến răng nghiến lợi. Hắn là đại tướng quân của Liêu Yên liên quân, là em của hoàng hậu Yên quốc.
Ta cảm thấy không thích hắn cho lắm, đang định gạch bỏ, đột nhiên nhớ lại chuyện tiểu tướng bắt công chúa phiên bang của vị tiên sinh kể chuyện.
Công chúa phiên bang – đại tướng quân phiên bang.
Bắt được công chúa phiên bang, tiểu tướng liền trở thành anh hùng dân tộc, vậy nếu ta hái được đại tướng quân phiên bang, chẳng phải sẽ thành anh hùng dân tộc sao?
Nếu như thành công, vậy ta sẽ thành đại anh hùng hái hoa của dân tộc – Thích Thải sao?
“Đại anh hùng hái hoa của dân tộc.” Ta lẩm nhẩm trong miệng hai lần, có vẻ rất oai phong lẫm liệt!
Chìm đắm trong ảo tưởng, ta không nhịn được bật cười ha ha.
Được, vậy chọn người này!
Luật Phi Ưng!
Ta tới đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét