Trang

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Tôi như ánh dương rực rỡ


Tác giả: Cố Mạn

Lời dẫn

Học kì hai năm thứ tư là những tháng ngày khó vượt qua nhất trong quãng thời gian học đại học của tôi.
Ngày hội tuyển dụng liên miên, phỏng vấn chồng chất, luận văn phản biện đau đầu phiền phức, còn có những buổi liên hoan chia tay, đánh không ngã chết cũng chẳng dừng, mãi không dứt… tất cả chỉ có thể dùng từ “rối ren, hỗn loạn” để hình dung, mà mỗi người đều giống như con quay không thể dừng lại được, cứ xoay tròn không tự chủ được.
Cứ thế cho đến thời khắc dừng lại.
Một tối ngày 23 tháng 6, A Phân, bạn giường trên của tôi, trở thành người đầu tiên của kí túc xá chúng tôi rời Nam Kinh.
Cô ấy đi Hạ Môn, một nơi rất xa, tôi chỉ biết nơi đó tên như thế.
Trước nay tôi chưa hề nghĩ rằng sẽ có một ngày, mình có thể vừa khóc vừa chạy đuổi theo tàu hỏa, cho đến khi đoàn tàu hú còi tăng tốc rời đi.
Trước nay tôi luôn là một đứa trẻ khỏe khoắn vui vẻ, hạnh phúc.
Trước nay tôi không hiểu thế nào là thật sự ly biệt.
Cho đến thời khắc này.
Sau này, chúng tôi có thể sẽ không gặp lại nhau nữa.
Sau này, dù cho chúng tôi gặp lại nhau, cũng chỉ có thể gặp gỡ vồn vã trong một chốc, sau đó lại phải chia xa.
Có thể lúc đó chúng tôi sẽ khác không buồn bã âu sầu như hiện giờ, bởi lẽ chúng tôi mỗi người đều đã thay đổi, không còn quan trọng với nhau như trước nữa, hoặc là chúng tôi đã trở nên kiên cường hơn.
Nhưng giây phút này đây, bạn phải đi rồi, tôi chỉ có thể ở trên sân ga chạy đuổi theo mà nước măt đầm đìa.
Tạm biệt tuổi thanh xuân cuối cùng của chúng tôi.
Chúng tôi không thể sống giống như một đứa trẻ mãi.
Chúng tôi đã tốt nghiệp rồi.

Chương 1: Những chuyện phải nhớ (1)

Ba tháng cuối của năm thứ tư, tôi kết thúc thực tập chuyên ngành kế toán ở một công ty nhỏ tại Vô Tích, trở về trường ở Nam Kinh. Thật ra tôi rất muốn ở nhà thêm nửa tháng nữa, làm con sâu gạo lười biếng, nhưng hiển nhiên là tình thương của mẹ tôi rất nhanh đã đến hồi kết thúc, vì thế sau khi tôi ủ rũ sắp xếp hành lí một lần nữa, thiểu não trở lại Nam Kinh với trọng trách nặng nề.
Lúc đang ở trên xe tôi nhắn tin cho các bạn trong kí túc xá: Dưa hấu tớ đã lăn về Nam Kinh, các cậu từng người một xếp hàng ở cổng trường mà nghênh đón tớ đi.
Mười phút sau tôi mới nhận được tin nhắn của Tư Tịnh: Cậu là ai vậy, chẳng quen.
Tôi cười ha ha, mười ngón tay lướt nhanh như bay: Haiz, thôi vậy, đáng tiếc tay trái tớ xách một con gà, tay phải xách một con vịt, nặng quá, nếu không tớ đành phải bỏ lại trên xe mất.
Lần này chỉ cần mười giây thôi đã có tin nhắn trả lời, hơn nữa không chỉ có một tin.
Tư Tịnh: A! Cưng à, thì ra cưng về rồi, cứ đứng ở cổng trường không được đi đâu đấy, chị sẽ đi đón cưng.
Tiểu Phượng: Dưa hấu, ngày ngày nhớ chàng mà chẳng thấy chàng đâu, mãi cho đến hôm nay, lại được cùng nhau gặm chân vịt.
… Tình cảm thật nồng nàn khiến người ta dựng hết cả lông mao lên.
Tôi vừa xuống xe taxi, quả nhiên nhìn thấy một đám người nổi bật đứng ở cổng trường, phòng kí túc xá chúng tôi có tất cả sáu người, thế mà ở đây có tận chín người, năm nữ, bốn nam.
Tổng cộng chỉ có một gà, một vịt thôi, có cần phải đưa cả gia quyến tới không? Tôi thầm hối hận lúc nãy ở trên xe sao mình không gặm một cái đùi gà trước cơ chứ.
“Ha ha ha ha… mọi người chào đón quá long trọng rồi…”
Lão đại chạy tới nói oang oang như muốn xé lỗ tai tôi: “Con nhóc chết tiệt, em thật biết chọn thời gian mà quay lại đấy, hôm nay bọn chị đến Hà Thịnh liên hoan.”
Đôi với hai từ Hà Thịnh tôi sớm đã hình thành phản xạ có điều kiện – Hà Thịnh = món cá nấu chua cay tuyệt hảo = sườn chua ngọt tuyệt ngon = đậu phụ trứng muối tuyệt cú mèo…
Tôi vừa nuốt nước bọt, vừa giơ gà và vịt trong tay lên. “Có thể ghi nhận vì tớ có cống hiến đặc biệt nên sau đó không phải góp tiền không?”
Tự Tịnh với vẻ mặt dường như không chịu nổi tôi nữa: “Cậu đúng là nỗi ô nhục của kí túc xá chúng ta mà, hôm nay Trang Tự mời.”
Tôi sửng sốt, Trang Tự à… Tôi liếc người đang đứng xa xa kia, nhìn thấy tôi những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều đến gần tôi vài bước, chỉ có anh là vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hôm nay anh mặc áo lông màu xám nhạt, chẳng biểu lộ gì cả.
Trang Tự, đối với cái tên này tôi cũng hình thành phản xạ có điều kiện, Trang Tự = sinh viên sáng giá xuất sắc nổi tiếng cả nước = người chỉ cần đứng đó hoặc đi ra ngoài đã có thể khiến nam sinh trường chúng tôi ca ngợi, đẹp trai vượt trội = là người Dung Dung muốn làm “bạn bè” đầy mờ ám…
Giống như…
Nhiếp Hi Quang ngu ngốc, đại ngu ngốc!
Dường như mắt có chút cay cay, đã lâu như vậy, thật là chẳng có tiền đồ… có thứ gì đó đang muốn tuôn trào ra…
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn trời, một giây, hai giây…
“Rốt cuộc cậu nhìn cái gì thế?” Giọng của lão đại bạo lực lại vang đến như muốn xé lỗ tai tôi ra.
Tóm lại là bọn họ cũng ngẩng đầu nhìn trời theo tôi, tôi bật cười, chớp chớp mắt ra chiều vô tội. “Thật kỳ quái, trên trời không có mưa màu đỏ.” (Mưa màu đỏ: Nghĩa bóng để chỉ nước mắt phụ nữ)
Trang Tự từ trước tới nay không mời cơm ai, cho dù có đạt được học bổng hạng nhất. Mọi người đều biết cha anh đã tạ thế từ sớm, để lại mẹ anh ốm yếu, còn có một cậu em trai vừa lên cấp ba, tuy thế nhưng ngay cả khi khó khăn nhất anh cũng không cầu xin ai cả.
Nói ra mới biết câu này gần như có ý châm chọc, mọi người đều xấu hổ, A Phân trừng mắt nhìn tôi trách cứ, tất cả đều nhìn chằm chằm, còn cô ấy thì nhéo cánh tay tôi.
Đau quá! Đã bao lâu cô ấy không cắt móng tay rồi! Nước mắt tôi nhanh chóng bị cô ấy cấu mà tuôn ra.
Thật đáng thương, tôi bị mọi người trong kí túc xá ngược đãi thành quen rồi, bây giờ cũng chỉ có thể oán thán thầm mà không dám nói, nỗi ấm ức trào dâng trong lòng – Tôi có phải cố ý đâu, chó dữ đều cắn người… tôi nóng nảy đương nhiên cũng sẽ…
Cuối cùng vẫn là Dung Dung cười giải vây. “Trang Tự kí hợp đồng với ngân hàng A Thượng Hải, lương tháng khoảng tám nghìn.”
“A.” Ngân hàng A! Lương tháng tám nghìn! Mức lương này đến nghiên cứu sinh đi học về cũng chưa chắc đã kiếm được!
Tôi ngạc nhiên đứng như chào cờ nhìn Trang Tự, anh cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, con người đen láy nhìn chằm chằm tôi, dường như muốn biết tôi sẽ có phản ứng như thế nào vậy.
Đây… cảm giác này sai rồi phải không?
Dù thế nào, tôi cũng nên chúc mừng anh, tôi bước lên phía trước, thành tâm thành ý nói: “Chúc mừng, Trang Tự… À, cái đó, sau này em đến Thượng Hải chơi đều phải trông cậy vào anh, bao ăn bao ở, ăn uống vui chơi…”
“Chẳng phải đến sáng mai em mới trở về sao?”
Những lời nói lộn xộn không ra đâu vào đâu của tôi bị giọng nói trầm trầm của anh cắt ngang, tôi sửng sốt nhìn tư thế từ trên cao nhìn xuống của anh, đầu óc có chút hồ đồ, anh đang hỏi tôi cái gì vậy?
Đột nhiên A Phân chạy tới kéo tay tôi, kéo tôi đi theo hướng đến Hà Thịnh. “Trang Tự, anh còn mời cơm nữa hay không đấy, em sắp đói đến chết rồi!”
Sau đó, khi tôi đã ở Hà Thịnh, ngồi trước một bàn đầy mĩ vị mới sực nhớ ra, nếu như không phải mẹ thúc giục tôi, thì chính xác là sáng mai tôi mới trở lại, hôm qua gọi điện cho các bạn trong kí túc xá, tôi cũng nói là sáng mai mới quay lại.
Trang Tự, anh … vốn không muốn mời em.
Cứ theo đạo lý thì, bây giờ con người có chút khí phách sẽ buông đũa xuống mà bỏ đi ngay, nhưng… tôi là người có khí phách ấy ư?
Hừ! Tôi hậm hực ngoạm một miếng sườn, ăn gấp bội mới phù hợp với bản tính của tôi. Thế nên tôi thanh toán tất tần tật các loại đồ ăn ngon hay không ngon trên bàn, uống sạch nước hoa quả…
Cái đó gọi là gió cuốn mây tan, gọi là sói nuốt hổ ngoạm, gọi là buông đũa như có thần…
“Dưa hấu, cậu như động vật vậy.” Tiểu Phượng ngồi bên trái nhìn tôi nể sợ.
Lúc này tôi mới phát hiện ra tôi đã trở thành tiêu điểm trên bàn ăn, không biết từ lúc nào mọi người đã buông đũa nhìn tôi, một con người phàm ăn. Trang Tự đang ngồi đối diện, nhìn tôi một cái, sau đó giơ tay gọi phục vụ đến.
“Chúng tôi muốn gọi thêm vài món.”
Mặt tôi còn chưa kịp hồng lên, thì lão đại ngồi bên trái đã hung hăng đá vào chân tôi, “Cậu điều chỉnh lại hành vi cho tớ.”
Chán quá, không phải là tôi đang biến bi thương thành sức ăn hay sao, đắc dụng thế mà còn bạo lực với tôi như vậy là thế nào?
Không ăn, không ăn nữa, vả lại tôi cũng không ăn nổi nữa rồi, tôi chán nản chọc chọc đôi đũa bạc vào bát thịt móng giò, nghĩ không ra vì sao vừa rồi mình lại ăn được nhỉ, đầy dầu mỡ như vậy mà.
Không khí trên bàn ăn lại trở nên náo nhiệt rất nhanh, chủ đề trung tâm đương nhiên là công việc của Trang Tự. Bạn trai của A Phân và Tư Tịnh đều ở chung trong kí túc xá với Trang Tự, bia rượu cũng uống khá nhiều, hai người họ một trái một phải đặt tay lên vai Trang Tự lè nhè nói: “Trang Tự, người kiếm được nhiều tiền nhất trong chúng ta là cậu, các anh em sau này sẽ theo cậu lăn lộn…”
A Phân và Tư Tịnh bật cười khanh khách nhìn họ, Tư Tịnh nói: “Vậy Dung Dung cũng phải tìm công việc mới rồi.”
Tiểu Phượng vừa ăn vừa lúng búng hỏi: “Vì sao phải tìm nữa, công việc hiện tại rất tốt mà.”
“Bởi vì công tác ở Nam Kinh, cách Thượng Hải quá xa.” Ngữ khí của Tư Tịnh rất mờ ám, lại còn nháy nháy mắt rất dễ thương nữa.
“Ồ…” Dường như đã hiểu rõ, Tiểu Phượng kéo dài giọng, bỗng nhiên chuyển hướng sang tôi: “Dưa hấu!”
“A!” Đúng lúc tôi đang chăm chú chọc chọc vào bát móng giò, bị cô ấy dọa làm cho giật mình, chẳng phải là đang thảo luận về Dung Dung sao, gọi tôi làm gì.
“Gà cậu mang lên ngon thật.”
Tôi không biết nói gì…
Tiểu Phượng, cậu mới là lợn.

Chương 2: Những chuyện phải nhớ (2)

“Cậu cái đồ đầu heo”, đó là lời của lão đại, xem ra ý nghĩ này không phải chỉ có mình tôi.
Tư Tịnh bật cười, đem câu chuyện trở lại vấn đề trọng tâm: “Ngày1 tháng 5, Thượng Hải có hội chợ tuyển dụng, Dung Dung cậu có đi không?”
“Tại sao lại hỏi vậy, đương nhiên là đi rồi.” Dung Dung buông đũa xuống một cách duyên dáng. “Cơ hội phát triển ở Thượng Hải lớn như thế, trước đây tớ cũng đã nộp sơ yếu lý lịch rồi.”
Tư Tịnh chớp chớp mắt: “Chúng tớ chưa nói với cậu cái gì, cậu vội vã thanh minhh như vậy làm gì chứ?”
Cuối cùng tôi đem miếng chân giò khốn khổ bị chọc chọc kia nhét vào miệng, đột nhiên cảm thấy bữa cơm này vừa vô vị vừa dài dằng dặc, có lẽ vì trước đó mình ăn quá no rồi chăng. Bất giác ánh mắt lại hướng về phía Trang Tự, anh nghiêng đầu về phía bạn trai của Tư Tịnh là Trác Huy, họ đang nói gì mà say sưa đến nỗi chẳng có vẻ gì là quan tâm đến vấn đề của các cô gái bên này.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người đều cơm no rượu say từ trong phòng đi ra. Trang Tự đi đến quầy thanh toán phía trước, lập tức tôi lẩn xuống cuối cùng, cách xa mọi người, bởi vì tự nhiên tôi bắt đầu bị nấc cục.
= =
Muốn ra khỏi nhà hàng nhất định phải đi qua quầy thanh toán chỗ Trang Tự đang đứng, tôi… tôi che miệng muốn đi qua thật đó thật nhanh, không ngờ họng tôi lúc này lại kiên quyết không chịu hợp tác, liên tiếp phát ra hai tiếng nấc rất to.
Tôi đờ người, nhìn bóng lưng cao  ráo của Trang Tự.
Anh có nghe thấy không, xin anh đấy, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại…
Đáng tiếc, trời xanh chẳng trợ giúp. Đúng lúc đó Trang Tự thanh toán xong quay đầu lại, nhìn thấy tôi, lại còn tỏ vẻ thản nhiên lãnh đạm xoay người bỏ đi.
Tôi vội vàng bước nhanh, xấu hổ chết đi được.
Sau khi ra ngoài lại còn bị lão đại và Tiểu Phượng cười nhạo cho một trận chẳng chút lưu tình, làm sự phiền muộn trong tôi tăng lên gấp bội. Bọn Tư Tịnh đang thảo luận xem tiếp theo nên đi chỗ nào thì Trang Tự đi tới, từ trước tới nay anh vẫn trầm mặc, lạnh như tiền, thế mà lần này lại chủ động đề xuất: “Đi hát karaoke đi.”
“Oa, Trang Tự hôm  nay anh hào phóng vậy, giờ này mà đi hát karaoke rất đắt đó.”
“Đúng đấy, chẳng phải là nói đi đến quán nước ngồi chơi đánh bài, hoặc là đi dạo chợ đêm sao?”
“Không có gì, chẳng qua là nhất thời hứng chí lên mà thôi.” Đột nhiên khi Trang Tự nói lại liếc về phía tôi một cái, đôi mắt tựa như hồ nước sâu thẳm, khóe miệng lại mang theo ý cười giống như vô ý biểu lộ ra.
Tôi ngây người ngẩn ngơ.
Mọi người đều tán thành, hứng chí cao độ, chỉ có Tiểu Phượng là phản đối. “Không được, Dưa Hấu đến giờ vẫn bị nấc cục, làm sao có thể hát được.”
Đúng đó, với tình trạng của tôi hiện giờ, lẽ nào vừa hát một câu vừa nấc một cái sao? Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy buồn cười rồi.
Rõ ràng Trang Tự biết, vậy… là anh cố ý sao? Ý nghĩ này khiến tôi có chút không chịu nổi, bất giác không khống chế được mặt nóng ran.
Có điều, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, tôi không cần phải mẫn cảm như thế, anh cũng chẳng có gì mà phải như vậy cả. Nhưng ánh mắt vừa rồi là có ý gì chứ?
Nghe Tiểu Phượng nói vậy, mọi người như có vẻ mất hứng. Lão đại véo tôi một cái: “Cái con bé này làm phiền hơi nhiều đó, không được, phải đánh.”
“Ai ui, tớ không đi nữa, mọi người cứ đi chơi đi”, tôi nói.
“Cậu về một mình làm sao được”, Tư Tịnh nói.
“Tớ…” Đúng lúc tôi đang tìm lí do thoái thác thì di động đột nhiên reo lên, tôi vội lấy điện thoại ra và bước ra xa mấy bước rồi bắt máy.
Là điện thoại của cậu tôi.
“Hi Quang, mẹ cháu nói là cháu đã về đến Nam Kinh rồi, sao không gọi điện cho cậu?”
“Cháu vừa mới về đến nơi, đúng lúc đó các bạn cùng lớp tổ chức liên hoan.”
“Vậy xong chưa, tối nay đến nhà cậu, cậu đã cho người chuẩn bị chỗ cho cháu rồi.”
“A… Cháu đang định tới chỗ cậu.”
Nói cùng cậu mấy câu nữa, tôi tắt máy rồi quay trở lại. Các đó không xa bọn họ lại đang nói chuyện cười rộ lên, không khí thoải mái tự nhiên, tự nhiên chợt nhớ tới bầu không khí vừa nãy, có lẽ tôi nên đi là hơn.
Có lẽ nửa năm trước tôi vốn không nên chuyển về ký túc xá.
“Tớ không đi được.” Tôi bắt đầu nói. “Tớ đến nhà họ hàng.”
Không nhịn được tôi lại nhìn Trang Tự, nghĩ thầm mình nói như vậy có lẽ anh ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn chăng, nhưng thấy anh quay đầu đi, dường như không biểu lộ chút tình cảm nào, khóe miệng tươi cười đã sớm lạnh như băng.
“Muộn một chút hãy đi có được không?” Tư Tịnh giữ tôi lại.
“Không được, đi xe lên đã mệt chết đi được, không còn sức để chơi đùa nữa.” Tôi xua xua tay, “Tớ đi trước nhé, tạm biệt.”
Tạm biệt họ xong tôi từ từ đi ra bến xe bus, xe bus đi qua rất nhiều, nhưng trước sau vẫn không có xe số 12X, xe mà tôi đợi. Xe bus ở Nam Kinh có lúc rất yêu nhau, luôn thích ở cùng một chỗ, chờ bao nhiêu lâu mà vẫn không có một cái xe nào đi tới, đến khi có thì lại liên tục mấy cái liền.
Trong lúc chờ xe thì điện thoại của tôi lại kêu lên, lần này là cậu em họ gọi điện đến.
“Chị, chị vẫn chưa lên xe phải không?”
“Ừ.”
“Vậy chị đừng quên mang máy MP3 đến cho em đấy, chị quên mấy lần rồi.”
“A…” Đúng thật, máy MP3 của nó tôi mượn cũng lâu ròi, mỗi lần nói mang trả lại quên mất. Có điều máy MP3 giờ lại đang để ở ký túc xá, lẽ nào tôi lại phải quay trở lại đó.
“Lần sau chị mang cho em được không?” Tôi thương lượng với nó.
“Không được.” Ngữ khí của nó rất kiên quyết, “Bởi vì chị mắc bệnh hay quên của người già, lần sau rồi lại lần sau, em không tin chị.”
Bệnh hay quên của người già…
Tôi còn trẻ như vậy mà, thế nào cũng nên nói là mắc bệnh đểnh đoảng của các cô thiếu nữ mới đúng chứ…, nền giáo dục trẻ em bây giờ thật là thiếu sót.
Bất đắc dĩ tôi đành quay trở lại ký túc xá, cũng may từ ký túc xá cách bến xe bus cũng không xa, mỗi tội phải leo lên tận tầng bốn.
Giường của tôi kê sát cạnh cửa sổ, cũng giống như các giường khác, treo rèm, ngăn cách với bên ngoài thành một không gian riêng tư. Thực ra tôi vốn không treo, nhưng mọi người đều treo, không treo thì tôi lại thành kẻ kỳ quái nhất.
Leo lên giường, lúc tôi đang lật giở để tìm máy MP3, cửa ký túc xá lại bị đẩy ra, tôi nghe thấy giọng của Tư Tịnh. “Nói qua một lúc lâu cuối cùng vẫn là đi dạo phố.”
“KTV bỗng nhiên lại không có phòng, hôm nay lại không phải cuối tuần, sao mà nhiều người đến vậy chứ. Chả trách Trang Tự từ đó đến giờ vẫn trầm mặc im lặng.”
Đây là giọng của Tiểu Phượng, kỳ quái, bọn họ cũng về ư?
“Thay giày nhanh lên, bọn họ đang ở dưới lầu đợi chúng ta kìa.”
“Chờ chút, mình lấy cái áo khoác mỏng trên giường đã, tối muộn sẽ lạnh đó.”
“Cậu thật phiền phức đấy.”
Tôi nhìn qua khe tấm rèm thấy Tư Tịnh và Dung Dung đang đang ngồi trên giường của mình thay giày, Tiểu Phượng đang leo lên giường của cô ấy.
Đúng lúc tôi đang định mở miệng gọi các cậu ấy thì đột nhiên nghe thấy Tư Tịnh hỏi: “Dung Dung, hôm nay cậu và Trang Tự sao thế? Chẳng nói với nhau câu nào.”
Tim tôi bỗng nhiên lại nảy lên một cái, tôi ngậm miệng lại.
Dung Dung cười khẽ: “Chúng tớ là quan hệ gì nào? Ai quy định chúng tớ nhất định phải nói chuyện với nhau chứ?”
“Các cậu là quan hệ gì ư?! Cả cái Học viện Tài chính A này đều biết các cậu là đôi kim đồng ngọc nữ, Dung Dung, tớ thật không biết các cậu đang làm gì đấy, rõ ràng hai người ai cũng thích đối phương, mà hết lần này đến lần khác không ai chịu nói, các cậu phải sớm làm rõ mọi chuyện đi đấy, nếu vậy lúc đầu Dưa Hấu cũng sẽ không…” Tiểu Phượng dừng lại, khẽ hừ một tiếng.
Ngữ khí Tư Tịnh ôn hòa đi rất nhiều: “Rốt cuộc các cậu định làm gì, cứ căng như vậy sao? Sắp tốt nghiệp rồi, Dung Dung, bọn cậu ai cũng đều quá kiêu ngạo, có lúc nhượng bộ một bước cũng không phải là đầu hàng đâu.”
Một lát sau tiếng nói tự trào của Dung Dung mới vang lên. “Diệp Dung của ngày hôm nay vẫn là Diệp Dung của ngày trước, các cậu cho rằng Trang Tự của ngày hôm nay vẫn là Trang Tự khi đó sao?”
Tiểu Phượng cảm thấy mơ hồ khó hiểu: “Cậu nói thế là ý gì? Lẽ nào Trang Tự sẽ vì số tiền lương tháng tám nghìn đó mà thấy cậu chướng mắt?”
Nhưng Tư Tịnh dường như hiểu rõ hỏi: “Dung Dung, cậu hối hận phải không?”
Dung Dung đứng lên: “Tiểu Phượng, cậu lấy áo chưa, đi thôi.”
Sau khi bọn họ đi, tôi phải mất một lúc mới tìm được máy MP3, sau đó cũng rời khỏi ký túc xá, cũng chẳng bắt xe nữa, mà cứ thế chầm chậm đi về phía nhà cậu.
Từ năm thứ nhất đến năm thứ ba, tôi đã ở đó được ba năm rồi.
Cậu mợ đều là người làm ăn, thường xuyên đi đến khắp nơi trên cả nước, mặc dù nhà cậu có mời bảo mẫu đến chăm sóc em, nhưng vẫn không yên tâm, lo lắng nó học hành chểnh mảng, cho nên lúc đầu khi nghe thấy tôi thi đại học A, lập tức cậu bảo tôi đến nhà cậu ở.
Thế nên tôi một tháng tập quân sự tôi bắt đầu ở lại trong trường, sau đó lại chạy về nhà nhà cậu đến thẳng cái máy giặt cho quần áo vào hoặc đưa cho bảo mẫu rồi đi.
Khai giảng năm thứ tư tôi mới lại dọn về ký túc xá, lấy lí do với cậu là để tiện tìm việc và đến thư viện viết luận văn, cậu em họ lén cười nhạo tôi nói là ý chẳng ở trong lời.
Cậu em họ tôi môn ngữ văn chưa bao giờ qua thế mà lần này nó lại dùng thành ngữ rất chính xác.
Lúc đó, là nghỉ hè năm thứ ba, tôi mới biết Trang Tự làm gia sư cho em họ mình, cũng biết hóa ra anh cũng là sinh viên viên Học viện Tài chính A.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét